Không ồn ã như thường ngày, Hà Nội dưới những cơn mưa mang dư vị trầm tư, cổ kính và mộc mạc đến lạ. Trong mưa, dòng người trở nên vội vàng hơn nhưng mỗi khoảnh khắc dường như chậm lại, trở nên đẹp và da diết hơn.
Cậu có thích những con đường cũ của Hà Nội không?
Cậu có thích cái nắng vàng của mùa thu Hà Nội không?
Hay cậu có thích cùng tớ nhìn cuộc đời này qua ống kính máy ảnh không?
Hay là… cậu thích tớ được không?
Nhiều người nói rằng họ ghét mưa. Mưa bẩn và thật lạnh. Nhưng đối với tôi, mưa tựa những giọt phép màu. Từng giọt rơi xuống biến thành phố ồn ào trở thành mộc mạc. Trong mưa, Hà Nội dường như cổ kính hơn. Những khoảnh khắc như đẹp hơn. Nhưng mưa cũng khiến những bức ảnh trông thật buồn.
Tôi không biết mình bắt đầu yêu những cơn mưa từ lúc nào, cũng chẳng thể giải thích rõ lý do yêu mưa. Tất cả với tôi gói gọn trong hai từ “cảm xúc”. Tôi yêu mưa đến mức mong chờ từng khoảnh khắc, từ thứ hơi nước ẩm ướt mát lạnh đến những giọt tí tách đầu tiên.
Bạn thích làm gì trong ngày mưa? Bạn muốn ngồi trong phòng, ngó ra cửa sổ nhìn những vệt nước lăn trên khung kính hay vừa đọc sách, vừa ôm chú mèo đang cuộn tròn trong lòng? Còn tôi, tôi thích đi chụp những cơn mưa.
Tôi không rõ đã bao nhiêu ngày cứ mưa là vác máy ảnh ra ngoài đường. Giữa cơn mưa trắng trời, câu chuyện về những mảnh đời tựa một thước phim quay chậm.
Từng con phố nhỏ, từng nụ cười, ánh mắt của những cặp đôi cùng nhau khoác vai đi dưới mưa, hay đơn giản chỉ là sự vội vã của những kẻ hành khất không kịp khoác lên mình chiếc áo cản nước… Tất cả đều đem đến cho tôi một cảm xúc ngập tràn, khó tả.
Tôi từng yêu thích những cơn mưa, nhưng mưa Hà Nội đem đến cho tôi nhiều cảm xúc khác lạ. Những giọt mưa xối xả, như trút hết nỗi buồn một đợt rồi thôi. Nhiều người dưới cơn mưa có thể khổ đau, có thể hạnh phúc. Tôi từng thấy một người đàn ông đội mưa dắt xe trên cầu Chương Dương. Gương mặt ông khắc khổ, nhạt nhòa giữa dòng người xuôi ngược.
Trái tim tôi gần như thắt lại khi một bạn trẻ bỗng dừng chân và tặng cho ông chiếc áo mưa duy nhất của mình. Cuộc đời này có biết bao câu chuyện. Chỉ tiếc tôi không chụp được khoảnh khắc đó.
Tôi chợt nghĩ giá như đời cứ trôi qua thật chậm thì con người sẽ nhẹ lòng biết bao. Tôi sẽ chẳng còn những ngày lặng lẽ giữa phố phường Hà Nội, đi tìm cho mình câu trả lời về một thế giới bình yên giữa lúc niềm tin bị giằng xé.
Tôi muốn an nhiên giữa dòng đời hối hả. Liệu tôi chậm bước, cuộc đời có bỏ quên tôi? Hay chính tôi là kẻ đang cố lãng quên cuộc đời?
Phản hồi gần đây