Có thể với ai đó Mông Cổ như một bản nhạc khô khan và buồn tẻ. Đối với tôi, nơi đây là khúc nhạc trong trẻo, khiêm tốn nép sau bài hùng ca về giấc mơ bụi đường đầy nắng và gió.
Chuyến đi ghi dấu tuổi trẻ
Mông Cổ đã mang đến cho tôi hơn một sự trải nghiệm về cuộc sống, nơi mà những phù phiếm, lo toan hóa nhẹ tênh như hạt bụi, ghi dấu cho khởi đầu của hành trình tuổi 26 nhiều mộng mơ và khao khát. Chuyến đi này, tôi không mang cái ngông nghênh hay ngẫu hứng của những cuộc du hành mạo hiểm, điên rồ trước. Khi nói với cô bạn thân rằng: “Chúng ta hãy đón sinh nhật rực rỡ nhất ở trời Mông Cổ nghìn sao lộng gió, dạo chơi vùng thảo nguyên bao la, ung dung trên lưng ngựa tiến vào làng tuần lộc trong truyền thuyết, săn milkyway, tay xoa cốc đồ uống pha sữa lạc đà và cùng hoan ca những bài nhạc về tuổi trẻ trên chuyến xe van”, tôi hiểu rằng hành trình mới này là giai điệu đầu cho bản nhạc tròn trĩnh tuổi 26. Mông Cổ là một quốc gia Trung Á, có mật độ dân cư thấp, với dân số 3 triệu người. Phần lớn đất đai nơi đây không thể trồng trọt được, địa hình chủ yếu là thảo nguyên, đồi núi và sa mạc. Thời gian thích hợp để du lịch Mông Cổ là mùa hè, từ tháng 6 tới tháng 9. Du lịch vùng đất này đồng nghĩa với roadtrip, tức là bạn và những người đồng hành sẽ thuê một chiếc xe, cùng tài xế và hướng dẫn viên kiêm đầu bếp rong ruổi trong nhiều ngày. Trên chiếc xe van, suốt hành trình cùng những người bạn rong ruổi từ Nam tới Bắc, mảnh đất xinh đẹp và bình yên này đã mang đến cho tôi thứ cảm xúc đặc biệt.
Mông Cổ là bức tranh cổ tích đẹp say lòng
Ngày qua ngày, những chuỗi hình về Mông Cổ đẹp như cổ tích cứ xoay vòng trong suy nghĩ của tôi. Câu chữ làm sao miêu tả được hết cảm xúc của những ngày trôi đi dưới bầu trời xanh ngắt rộng lớn, trước vẻ man dại đẹp đẽ của thiên nhiên, núi đồi, thảo nguyên, băng qua con đường tơ lụa huyền thoại nơi sa mạc Gobi hay khi thong dong dạo hồ Khovsgul. Dẫu phải chống chọi với sự khắc nghiệt của thiên nhiên và thiếu thốn tiện nghi về điện, nước, giao thông, họ chưa bao giờ vắng tiếng cười và sự ấm áp tình người. Chúng tôi hạnh phúc vỡ oà khi nhận ra tuần lộc của ông già Noel không phải là truyền thuyết. Chúng tôi cùng nhau hát “Merry Xmas” quen thuộc rồi trút cạn năng lượng cuối cùng để ùa vào cơn mưa tuyết và la hét như lũ trẻ được ông già Noel tặng món quà diệu kỳ. Xếp lại 20 ngày, tôi nhận về những kỷ niệm lần đầu tiên thật khác. Can đảm cưỡi ngựa 8 tiếng để ngắm nhìn đàn tuần lộc, roadtrip 3.410 km xuyên Mông Cổ, đón bình minh trên đỉnh núi 2.300 m giữa khung cảnh ngập tuyết, săn milkyway lúc 1h với cái lạnh 0 độ C… Mông Cổ là nơi để lại trong tôi nhiều vương vấn nhất. Không địa vị, tiền bạc với ngành công nghiệp đầy khói bụi hay nỗi lo âu hiện đại của kỷ nguyên 4.0, người dân nơi đây vô tư hưởng thụ cuộc sống trong những căn lều tạm bợ với đàn dê, đàn cừu, giữa bầu trời thiên nhiên bao la. Tôi sẽ quay trở lại Mông Cổ một ngày gần nhất cùng lũ trẻ như lời thủ thỉ mà người dân nơi đây gửi gắm qua cái nắm tay đượm buồn tha thiết trong buổi sáng tinh khôi lúc tạm biệt.
Phản hồi gần đây